Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi kết hôn ngay nên chỉ có hai bàn tay trắng bắt đầu cuộc sống mới. Ban đầu, hai đứa thuê nhà trọ để ở, cuộc sống vất vả nhưng hạnh phúc.
Tôi vốn dĩ sinh ra trong gia đình không mấy khá giả nên việc ở nhà trọ chẳng có vấn đề gì khó khăn. Tuy nhiên, chồng tôi vốn dĩ được bố mẹ cưng chiều từ bé nên thời gian đầu, anh phải thích nghi.
Trong khi đó, bố mẹ chồng tôi xót con, không muốn vợ chồng tôi ở trọ mãi như vậy. Lẽ ra chúng tôi ở chung với nhà chồng nhưng còn anh trai và chị dâu. Nếu ở đông người như vậy, bản thân tôi cũng cảm thấy không thoải mái.
Sau thời gian ở trọ được hai năm, tôi sinh em bé. Tôi và chồng dự định tiết kiệm tiền, lúc nào con vào lớp 1 sẽ mua chung cư. Tuy nhiên, mẹ chồng không muốn kéo dài cảnh đi ở nhà thuê. Vì vậy, nhà chồng đề xuất cho tiền để mua nhà.
Tôi và chồng khấp khởi vui mừng, vì gánh nặng lớn nhất về nơi ở đươc trút bỏ. Song mẹ chồng tôi ra điều kiện, việc mua nhà phải do bố mẹ lựa chọn, thời gian đầu chưa được đứng tên.
Tôi muốn được sống cuộc đời của riêng mình, sở hữu căn nhà mà không bị ai chú ý từ lọ muối đến cái ghế sofa.(Ảnh minh họa)
Chồng tỏ vẻ không vui với điều kiện này. Tôi càng cảm thấy bực mình vì nhà của hai đứa ở hàng ngày nhưng không có quyền quyết định. Bạn bè khuyên không nên đồng ý với mẹ chồng. Bởi sau này, khi đã mua nhà, mẹ chồng sẽ can thiệp nhiều hơn vào cuộc sống, lúc đó mọi thứ rất ngột ngạt.
Mẹ đẻ tôi là người trải đời nhiều hơn, khuyên con gái nên đồng ý với kế hoạch của nhà chồng. Theo mẹ tôi, dù ông bà bên nội gây khó dễ, nhà cửa sau này cũng thuộc về con cái, không thể mang theo lúc trăm tuổi. Thêm nữa, có nhà đồng nghĩa với có chỗ an cư, sẽ yên tâm chăm sóc con cái và làm ăn.
Sau khi cân nhắc, tôi nghe theo mẹ đẻ. Chuyện mua bán diễn ra nhanh chóng. Mẹ chồng chọn kỹ càng từ gỗ lát sàn nhà đến nồi niêu trong bếp, từ bức tranh treo tường đến đồ phong thủy. Tôi cảm thấy nhàn nhã nhưng tông màu sắc lại không hợp với ý mình.
Tôi tặc lưỡi cho qua vì bản thân đã chấp nhận điều kiện từ mẹ chồng nên không có lựa chọn khác. Từ đó về sau, thỉnh thoảng mẹ chồng lại đến nhà kiểm tra, nhắc nhở, soi từng góc nhà đến đồ đạc... Nhiều lúc, tôi cảm thấy căng thẳng vì bị xem như đứa trẻ, không biết lo chu toàn việc nhà.
Sau 3 năm chịu đựng, bố mẹ chồng sang tên căn nhà cho hai đứa. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Còn mẹ chồng vẫn chưa từ bỏ thói quen đến nhà để can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi.
Tuy nhiên, việc được đứng tên nhà, đối với tôi như vậy đã là niềm hạnh phúc. Sau mấy năm cưới nhau, vợ chồng có một chút tài sản riêng.
Thời gian này, giá chung cư tăng lên chóng mặt, tôi và chồng quyết định bán căn hộ chung cư đã gắn bó được 5 năm. Sau khi bán, vợ chồng tôi mua một căn nhà khác nhỏ hơn, ở vùng ven.
Nhờ chênh lệch giá nhà giữa hai khu vực nên tôi vẫn còn dư một khoản. Tôi quyết định bù đắp thêm bằng tiền tiết kiệm của hai đứa rồi trả lại cho mẹ chồng. Như vậy, xem như chúng tôi có tiền dể mua nhà riêng và trả lại toàn bộ chi phí mà bên nội chi ra trước đây.
Khi cầm tiền, mẹ chồng tỏ ra bất ngờ và không nghĩ con dâu sẽ làm như vậy. Bà có vẻ không hài lòng khi chúng tôi chuyển đến khu vực xa hơn.
Với tôi, đường xa hay gần không quan trọng. Tôi muốn được sống cuộc đời của riêng mình, sở hữu căn nhà mà không bị ai chú ý từ lọ muối đến cái ghế sofa...
Sau lần đó, mẹ chồng tôi chỉ ghé chơi với cháu, không còn vào kiểm tra từng góc bếp, đồ đạc trong phòng. Tôi cảm thấy thoải mái và cho rằng, mình đã làm đúng vì cuộc sống thoải mái và bớt căng thẳng.
->Mua nhà Hà Nội: Những "giấc mơ" tan vỡ trước khi trời kịp sáng
Theo Dân trí
Theo: Nguồn giadinhonline.vn